welcome

Trang chủ

.

Thứ Bảy, 26 tháng 11, 2011

XIN MẶT TRỜI NGỦ YÊN

 

 

Sáng tác: Trịnh Công Sơn

Trình bày: Quang Dũng 

Người đàn ông du ca. Du ca trong tình yêu. Du ca trong nghệ thuật. Du ca trong cõi nhân sinh nổi trôi này... Kẻ đánh cắp nhân từ và hào hiệp, lặng lẽ cóp nhặt những bông hoa vườn địa đàng về phục sinh cho mặt đất cỗi cằn thứ nhựa màu quên lãng... Có bao giờ ta nhớ? Hay chỉ dửng dưng bước qua nhau bằng khuôn mặt của lãng quên?... 

Người ta bảo, kiếp người chỉ neo đậu nơi trần thế này như loài thuỷ sinh nhờ gửi. Một chớp mắt cho qua đêm dài, rũ bỏ giấc phù du... Có điều gì chờ đợi ta phía cuối đường thiên thu vô định ấy? Hay xót xa lại là một cơn mơ hoang đường dai dẳng để nhân sinh này dắt díu nhau đi về miền cứu rỗi?... Nếu biết câu trả lời, xin cho hỏi: Tôn giáo nào cần cho ta? Đức tin nào cần cho nhân loại? 

Ngồi đây... một ngày hạ gần tàn... Nghe Quang Dũng dệt bằng ánh tà dương những lời ca huyền thoại. Mải miết những suy tư lạc loài : 

" Một ngày... ngày đã qua 
Ôi một ngày... ngày chóng qua 
Một chiều... Một ngày ... 
Âm thầm đá... đá trôi đi... không còn gì ... " 


Xin mặt trời ngủ yên (Ảnh: Google.com)

Bay về đâu đó loài nhạn thiên di? Rồi sẽ tịch viên phía Mặt trời hấp hối? Hay sẽ trầm tích vĩnh hằng trong Đường thi, Tống thi một thời một thuở? Bỏ mặc nhân gian trầm luân với lời nguyền buổi hồng hoang?... Chẳng phải Trịnh cũng đã từng thốt lên đó sao:" ... Trẻ thơ ơi , trẻ thơ ơi , tin buồn từ ngày Mẹ cho mang nặng kiếp Người ... " 

Chỉ hoang vu đáp lời. Chỉ trập trùng đá đồng vọng tiếng thở than của hồn phách trăm năm, ngàn năm trôi dạt... Người đàn bà tìm chi giữa hoang lạnh trời chiều xiêu đổ những cọc thép gai rã nát? Để rồi... Chẳng biết tự lúc nao chập chờn như bào ảnh... Rồi xích lại phía thiên thu, góp thêm hình hài một tượng đá liêu trai... Ai xuôi vạn lý, ai ngược giang hà, cho hỏi tự đâu những hòn Vọng Phu suốt dọc dài Đất nước? Cho hỏi chốn nào không có đá? Chốn nào chinh chiến chưa đi qua? Sỏi đá kia... phải chăng là hoá thân cuối cùng của kiếp Người trong nỗ lực siêu thoát , trở về với vòng tay trường cửu của Mặt trời và cái Chết ?... Hy vọng rằng Đức tin nhân bản kia đủ làm yên lòng những sinh linh chưa được hoá giải . 

" Ôi chinh chiến đã mang đi bạn bè 
Ngựa hồng đã mỏi vó chết trên đồi quê hương . 
.............. 
Sau chinh chiến , ôi quê hương thần thoại 
Thuở hồng hoang đã thấy đá xanh ngời liêu trai 
Còn có ai trên cuộc đời 
Ôi nhân loại còn Người và Tôi thôi 
rồi lang thang như mây trời ... " 

Không riêng mình ta hiểu âm nhạc của Trịnh từng đớn đau trong cái nhìn kỳ thị. Đó là những ẩn thức... Là khúc thánh ca của đứa con lạc loài quỳ gối bên cơn đau Mẹ... Vết thương chiến tranh thật hơn nhiều, nhức nhối hơn nhiều qua "Những ca khúc da vàng" của Trịnh Công Sơn. Đã đến lúc người ta trả lại bình yên cho chúng như trả lại vị thế xứng đáng cho" Thân phận của tình yêu " ( Bảo Ninh ) , cho " Thời xa vắng " ( Lê Lựu )... cho những gì là Nghệ thuật đích thực . 

Người đàn ông du ca có lẽ đã đến được cõi vô thường để cáo biệt kiếp luân hồi bằng nét cười viên mãn. Người mang theo những gì trong hành trang về Thánh địa Mặt trời ? Là tình yêu? Là tha nhân? Là đức tin bất diệt... Xin kính cẩn nghiêng mình, rũ sạch những phiền muộn vong niên, bước vào giáo đường của Người như con chiên trở về với Chúa ... Lòng lành ... Xin tạ ơn Người ... " Xin Mặt trời ngủ yên "... 

(Nguồn: Internet)  

KHOẢNG CÁCH TÌNH YÊU NỖI NHỚ

 Không biết giờ này người bên ấy ra sao

Có còn yêu em như ngày đầu mới gặp
Hay chỉ bóng em hiện về trong thoáng chốc
Rồi vùn vụt bay đi như ảo giác mộng thường?

Đời ngăn mình hai đứa phải hai phương
Khoảng cách là những đại dương ,những vùng trời rộng lớn
Để đôi lúc ngay cả điều mơ ước
Được bên nhau...
cũng thấy khó vô cùng.

Không biết giờ này anh có biết hay không?
Em nhớ đến anh hơn những gì gọi nhớ
Từng đêm buồn chỉ mình em cùng gió
Thì thầm cho nhau nghe niềm rung cảm cho người

Em nhớ anh ! Chỉ biết nhớ vậy thôi !
Bởi khoảng cách bao la em làm sao đắp nổi?
Chỉ biết lặng im nghe tiếng lòng thầm gọi...
"Phải hoán đổi làm sao em mới được bên người? "

Khoảng cách - Tình yêu - Nổi nhớ....chơi vơi !

(ST)

Như cánh vạc bay

123friendster.com
 
Nắng có hồng bằng đôi môi em
Mưa có buồn bằng đôi mắt em
Tóc em từng sợi nhỏ
Rớt xuống đời làm sóng lênh đênh

Gió sẽ mừng vì tóc em bay
Cho mây hờn ngủ trên trên vai
Vai em gầy guộc nhỏ
Như cánh vạc về chốn xa xôi

Nắng có còn hờn ghen môi em
Mưa có còn buồn trong mắt em
Từ lúc đưa em về
Là biết xa nghìn trùng

Suối đón từng bàn chân em qua
Lá hát từ bàn tay thơm tho
Lá khô vì đợi chờ
Cũng như đời người mãi âm u

Nơi em về ngày vui không em
Nơi em về trời xanh không em
Ta nghe từng giọt lệ
Rớt xuống thành hồ nước long lanh.

CHÚC MỪNG NGÀY 8-3

THÔNG ĐIỆP YÊU THƯƠNG